Dường như có một điều gì đó bên trong mỗi chúng ta luôn trỗi dậy chống lại cái chết. Bởi ta còn quá nhiều điều muốn làm, muốn thấy, muốn sẻ chia. Mấy ai trong chúng ta lại mường tượng về cái ngày cuộc đời mình dừng lại. Ta cứ sống, cứ trôi đi giữa tháng ngày, cứ ngỡ rằng mình có cả một kho thời gian vô tận. Cái chết, vì thế, dường như thật lạ lẫm và phi tự nhiên.
Cũng vì lẽ đó mà ta luôn tự hỏi: điều gì sẽ đến sau khi ta chết đi? Liệu chúng ta có tan biến như ngọn nến bị thổi tắt? Liệu chỉ còn lại màn đêm thăm thẳm nuốt chửng lấy ta, khi ta chìm vào cõi hư vô vĩnh cửu? Hay còn một điều gì khác đang chờ đợi phía sau? Biết đâu, cái khao khát được sống tiếp ấy không chỉ là một ước vọng hão huyền. Biết đâu, nó được đặt vào lòng ta là có chủ đích.
May thay, chúng ta không phải mãi chìm trong suy tư về thế giới bên kia như thể đó là một câu hỏi không lời đáp. Kinh Thánh đã cho chúng ta biết điều gì xảy ra sau khi một người qua đời. Chúng ta có thể tin vào những lời này, bởi chính Kinh Thánh đã khẳng định rằng tất cả đều do Đức Chúa Trời hà hơi ban cho (2 Ti-mô-thê 3:16). Chúng ta có thể biết được điều gì xảy ra sau hơi thở cuối cùng: Cái chết không phải là dấu chấm hết.
Để hiểu về sự sống sau cái chết, chúng ta phải quay về thuở ban đầu, khi Đức Chúa Trời tạo dựng nên những con người đầu tiên. Kinh Thánh kể rằng vào ngày thứ sáu của công cuộc sáng thế, Chúa đã dựng nên người nam và người nữ. Ngài đã nắn nên con người từ bụi đất và hà sinh khí vào lỗ mũi họ, tạo nên họ theo hình ảnh của chính Ngài (Sáng-thế Ký 1:27; 2:7). Kế hoạch của Ngài dành cho họ là sinh sôi nảy nở, làm cho đầy dẫy đất, nhưng Ngài cũng muốn họ được sống trong mối tương giao vĩnh cửu với chính mình Ngài.
Cái chết chỉ bước vào thế gian bởi vì con người đã phạm tội (Rô-ma 5:12). Trước khoảnh khắc đó, chưa từng có sự mục nát hay bệnh tật. A-đam và Ê-va đã được tạo dựng để sống mãi mãi – những tháng ngày không bị cái chết làm gián đoạn. Nhưng tất cả đã thay đổi khi họ ăn trái từ cây biết điều thiện và điều ác. Họ đã chết về phần tâm linh, và cuối cùng họ cũng trở về với bụi đất nơi mình được tạo ra, giống như tất cả con người thế hệ sau này (Sáng-thế Ký 2:17). Vì chúng ta là bụi đất, và sẽ trở về với bụi đất; tất cả chúng ta đều ở dưới sự rủa sả của tội lỗi (Sáng-thế Ký 3:19; Truyền-đạo 3:20).
Thế nhưng, sâu trong lòng ta vẫn có một nỗi khao khát được sống tiếp. Cái chết có vẻ phi tự nhiên chính là vì nó không phù hợp với cách chúng ta được tạo dựng ban đầu – nó vốn là điều không tự nhiên. Kinh Thánh cho biết Đức Chúa Trời đã đặt sự vĩnh cửu vào trong lòng chúng ta, để chúng ta luôn khao khát một điều gì đó lớn lao hơn chính mình. Đó chính là niềm khao khát về mối tương giao với Chúa đã bị tan vỡ khi những con người đầu tiên phạm tội cùng Ngài (xem Truyền-đạo 3:11). Vốn dĩ, chúng ta được tạo ra để sống mãi mãi trong sự hiệp thông với Đức Chúa Trời.
Ngay cả khi thể xác chúng ta chết đi, phần vô hình bên trong chúng ta, tức là linh hồn, vẫn tiếp tục sống. Kinh Thánh cho biết linh hồn sẽ đi đến Âm-phủ (Sheol), là nơi chung dành cho người chết. Nơi này được chia làm hai: thiên đàng, đôi khi được gọi là Lòng Áp-ra-ham hay lạc viên, và địa ngục, còn được biết đến là Ha-đe hay Ghê-hen-na (Lu-ca 16:19-31). Tại thiên đàng, các linh hồn được hưởng mối tương giao không gián đoạn với Chúa và được an nghỉ. Họ hạnh phúc trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời hằng sống. Ngược lại, Kinh Thánh mô tả địa ngục là nơi tối tăm bên ngoài, nơi có khóc lóc và nghiến răng (Ma-thi-ơ 22:13). Các linh hồn sống trong sự thống khổ, chờ đợi một địa ngục cuối cùng gọi là hồ lửa (Khải-huyền 20:14; xem thêm Ma-thi-ơ 13:41-42; 25:41).
Hầu hết những người tin vào thế giới bên kia đều cho rằng điểm đến mặc định tự nhiên là thiên đàng. Xét cho cùng, đó rõ ràng là lựa chọn tốt hơn nhiều trong hai nơi. Nhưng Kinh Thánh lại dạy một điều khác. Vì tất cả chúng ta đều là con cháu của A-đam và Ê-va, chúng ta đã thừa hưởng tội lỗi và sự chết. Chúng ta chết về phần thể xác, nhưng chúng ta cũng đã chết về phần tâm linh, giống như A-đam và Ê-va sau khi họ không vâng lời Chúa (Ê-phê-sô 2:1). Mỗi người đều không đạt được tiêu chuẩn công chính của Chúa vì tất cả chúng ta đều lựa chọn làm điều sai trái (Rô-ma 3:23). Dĩ nhiên, điều này không có nghĩa là ai trong chúng ta cũng phạm phải những tội ác tày trời nhất như giết người hay sống cuộc đời tội phạm. Nhưng nếu thành thật với lòng mình, tất cả chúng ta đều sẽ nhận ra rằng mình đã có những lầm lỗi. Và những tội lỗi đó khiến chúng ta đáng bị trừng phạt. Vì thế, nơi mặc định chúng ta sẽ đến khi qua đời là địa ngục, chứ không phải thiên đàng.
Số phận của chúng ta sẽ thật vô vọng nếu không có lòng thương xót của Chúa. Bởi vì Ngài là một Đức Chúa Trời đầy yêu thương và nhân từ, Ngài đã sai Con của Ngài vào thế gian trong thân phận một con người (dù vẫn là Đức Chúa Trời trọn vẹn) để sống một cuộc đời mà chúng ta không thể nào sống được. Trong khi chúng ta sống dưới ách của tội lỗi và sự chết với tư cách là con cháu của A-đam, thì Chúa Giê-xu đã sống một cuộc đời vô tội (1 Phi-e-rơ 2:22). Ngài đã tự nguyện hy sinh mạng sống mình để đổi lấy mạng sống của chúng ta (Giăng 10:17-18). Đấng Christ đã chết trên cây thập tự để trả giá cho mọi tội lỗi của chúng ta, gánh chịu hình phạt mà đáng lẽ ra chúng ta phải nhận (1 Phi-e-rơ 2:24).
Thế nhưng, vào ngày đó, cái chết đã không chiến thắng. Vào ngày thứ ba sau khi được chôn cất, Chúa Giê-xu đã sống lại, minh chứng cho sự đắc thắng của Ngài trên sự chết (1 Cô-rinh-tô 15:54-57). Đấng Christ, Cứu Chúa của thế gian, sống đời đời, và tất cả những ai tin cậy nơi Ngài đều nhận được sự tha thứ tội lỗi và lời hứa về sự sống vĩnh cửu (Giăng 3:16). Chúng ta không còn phải sống trong sự nô lệ cho tội lỗi nữa, vì trong Đấng Christ, chúng ta được giải phóng để sống như những tạo vật mới – chúng ta trở thành công dân của thiên đàng (Phi-líp 3:20).
Vì vậy, con đường để vào thiên đàng khi chúng ta qua đời là đặt lòng tin của mình nơi Chúa Giê-xu. Ngài là con đường duy nhất để chúng ta được gột sạch khỏi những lầm lỗi của mình (Giăng 14:6; Công-vụ Các Sứ-đồ 4:12). Và khi chúng ta nhận biết và bước đi theo Chúa Giê-xu, chúng ta sẽ nhận ra rằng nỗi khao khát thiên đàng của mình không chỉ đơn thuần là mong muốn thoát khỏi địa ngục. Thay vào đó, thiên đàng quyện chặt với nỗi khát khao được gặp mặt Cứu Chúa của chúng ta – bởi vì được ở trong sự hiện diện của Chúa chính là trải nghiệm thiên đàng.
Tác giả sách Hê-bơ-rơ cho chúng ta biết: “Theo số phận, loài người phải chết một lần, rồi chịu phán xét” (Hê-bơ-rơ 9:27). Sau khi chết, chúng ta sẽ đối mặt với sự phán xét từ Chúa. Những người tin vào Đấng Christ sẽ được lên thiên đàng, trong khi những ai khước từ Chúa Giê-xu sẽ phải xuống địa ngục. Sự phán xét này diễn ra ngay lập tức, vì “lìa khỏi thân thể này là được ở cùng Chúa” (2 Cô-rinh-tô 5:8).
Những sự phán xét khác sẽ xảy ra vào những thời điểm khác nhau cho người tin Chúa và người không tin. Vào lúc những người trung tín sống lại (và sự biến hóa tức thì của các thánh đồ vẫn còn đang sống), những người tin Chúa sẽ được phán xét tùy theo những gì họ đã làm (2 Cô-rinh-tô 5:10). Đây không phải là sự phán xét để định đoạt sự cứu rỗi, mà là sự đánh giá về công khó phục vụ Cứu Chúa của chúng ta. Kinh Thánh có đề cập đến nhiều phần thưởng khác nhau, tất cả đều dựa trên một tình yêu chân thành dành cho Chúa Giê-xu. Tuy nhiên, không phải mọi việc làm đều sẽ nhận được phần thưởng, và đôi khi, sẽ có cả sự mất mát phần thưởng (1 Cô-rinh-tô 3:15).
Những người không tin Chúa sẽ bị phán xét vào thời kỳ cuối cùng, trong Sự Phán Xét Trước Ngai Lớn và Trắng (Khải-huyền 20:11-15). Một lần nữa, họ sẽ không bị phán xét dựa trên việc họ thiếu đức tin. Thay vào đó, họ sẽ bị đánh giá dựa trên những việc làm của mình, điều này sẽ xác định mức độ hình phạt của họ trong hồ lửa. Số phận của họ vẫn là sự chia cách đời đời khỏi Đức Chúa Trời, chỉ là với những mức độ trừng phạt khác nhau.
Không một ai trong chúng ta có thể thoát khỏi những sự phán xét trong tương lai, vì tất cả chúng ta đều phải khai trình mọi việc trước Vị Thẩm Phán toàn hảo (Rô-ma 14:12). Mọi thứ sẽ được đưa ra ánh sáng để xem xét, kể cả mọi lời nói vô ích mà chúng ta thốt ra (Ma-thi-ơ 12:36). Vậy nên, chúng ta cần khôn ngoan xem xét lại đời sống mình, và cẩn trọng trong từng hành động và lời nói. Vì thật vậy, ngay cả người nào cho một môn đồ của Đấng Christ một ly nước lã cũng sẽ không mất phần thưởng đâu (Ma-thi-ơ 10:42; Mác 9:41).
Khi suy nghĩ về linh hồn và các cõi tâm linh, chúng ta có thể dễ dàng cho rằng thế giới bên kia chỉ xoay quanh những gì phi vật chất. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời đã tạo dựng chúng ta là những con người có thân xác (Sáng-thế Ký 2:7). Chúng ta có một linh hồn và một thể xác. Chúng gắn bó mật thiết với nhau, và việc một phần lìa khỏi phần kia là đi ngược lại với thiết kế của Ngài. Do đó, Kinh Thánh thường nói về sự sống lại và việc sống trên một trái đất được đổi mới. Không có điều gì trong Kinh Thánh cho thấy định mệnh của người tin Chúa là một sự tồn tại không thân xác, bất chấp quan điểm phổ biến trong vòng các Cơ Đốc nhân.
Chúa Giê-xu của chúng ta đã sống lại và đang sống đời đời với một thân xác con người. Điều này nên nâng cao cách chúng ta suy nghĩ về thân thể mình và xem xét thế giới tự nhiên, vì chính Con Đức Chúa Trời cũng có một thân xác. Ngài là trái đầu mùa của sự sống lại, nghĩa là những người theo Ngài cũng sẽ được sống lại (1 Cô-rinh-tô 15:23). Thân thể của chúng ta hiện đang suy tàn và sẽ chết đi, nhưng rồi sẽ được làm cho mới lại, và chúng ta sẽ sống lại trong thân thể đó mà không bao giờ phải lo lắng rằng chúng sẽ hao mòn. Như Sứ đồ Phao-lô đã viết trong thư gửi hội thánh Cô-rinh-tô: “Gieo ra là hay hư nát, mà sống lại là không hay hư nát” (1 Cô-rinh-tô 15:42).
Không chỉ thân thể chúng ta sẽ được sống lại trong vinh hiển, mà trái đất cũng sẽ được làm cho mới lại. Thiên đàng hiện tại, nơi những người tin Chúa đến sau khi qua đời, không phải là nơi họ sẽ ở lại vĩnh viễn. Kinh Thánh dạy rằng Chúa sẽ tạo nên một trời mới đất mới, nơi Ngài sẽ ở cùng nhân loại cho đến đời đời (Khải-huyền 21:1-4). Sự sáng tạo mới này sẽ là ngôi nhà vĩnh cửu của chúng ta (2 Phi-e-rơ 3:13).
Bởi vì chúng ta có một Cứu Chúa hằng sống, Đấng đã chết thay cho chúng ta và đã sống lại, chúng ta có thể biết rằng cái chết không phải là dấu chấm hết. Chúa Giê-xu đã hứa rằng những ai tin Ngài sẽ sống mãi, dù cho chúng ta có chết đi. Danh xưng của Ngài là “Sự Sống Lại và Sự Sống” đã thay đổi tất cả mọi thứ (Giăng 11:25).
