XXIII

by Pao Pevil

Năm tôi còn nhỏ, khá nhỏ, tôi rất hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh và thường đi theo mấy anh hàng xóm để đi chơi. Lần đó, tôi đi xem người ta dời mộ, vì chỗ mộ đó đất bị sụt lún do mưa lớn.

Mọi thứ chỉ đơn giản là đào, cuốc, xới và vài lời khấn vái của gia đình. Tôi đã chán nản để đi chỗ khác chơi, nhưng một lúc sau, tôi và lũ bạn đã dừng lại mọi cuộc vui khi nắp quan đã mở, mùi hôi thối bất đầu xâm chiếm không khí xung quanh.

Bắt đầu tò mò hơn, tôi tiến lại gần khu mộ. Áo quan đã mở, thi thể của bà cụ đã phân rã đen quạnh, kèm theo nước và trê cóc đủ thứ, do nước đã tràn vào theo các kẻ hở. Cảnh tượng hãi hùng hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Tôi nhìn chầm vào xác chết, có cảm giác như mắt bà cụ đang hướng theo mọi hành động của tôi.

Tôi như bị thôi miên, muốn nhìn kỹ hơn vào hốc mắt đen kịt đó, tôi đang tiền lại gần hơn, mùi hôi thối nồng nặc hơn, vài tiếng xì xầm gì xung quanh tai tôi. Tôi có cảm giác như mắt mình sắp đến rất gần thứ nước đen đặc đó.

Bốp! Một bàn tay mạnh mẽ của bác đào mộ tán mạnh vào lưng tôi, bất ngờ bừng tỉnh, tôi giật mình khi thấy mọi người đứng nhìn tôi trân trân.

Tôi đã đứng đó, thẫn người ra, môi miệng ú ớ muốn nói gì đó, mắt thì nhìn chầm chầm vào xác chết, hai tay thì cong queo lại như đang dằn xéo với thứ gì đó.

Tôi dần tỉnh lại, nhức đầu, mệt mỏi nhưng tuyệt nhiên không còn mùi hôi thối, hay nước đặc quánh nào cả, ngôi mô khô queo sạch sẽ, đặc biệt là ánh nắng trưa rọi vào bộ xương, hốc mắt cũng biến mất.

“Mày về liền, uống nước ấm với gừng. Đừng ra đây nữa, đi liền.”


Ma quỷ là như vậy, sẽ chỉ có ên bạn cảm nhận được mùi hôi thối, những hình tượng kinh hãi và hốc mắt đó. Thần kinh của bạn sẽ đồng điệu với thứ quỷ dị nào đó, mà khi kể lại, sẽ không có ai hiểu được cảm giác ma quỷ đó, ngoài bạn. Do vậy có một số trải nghiệm mà tôi không thể kể tả tường tận được, chỉ có thể nói lên cảm xúc nhất thời còn nhớ được mà thôi.

You may also like