Tôi là kỹ sư, còn vợ tôi từng là y tá trong một quân khu ở miền trung thời kháng chiến. Sau khi giải phóng, chúng tôi được điều về Quân Khu 9 để tiếp tục công việc. Do mẹ tôi lúc đó đã lớn tuổi, mà chỉ sống một mình ở ngoài Bắc, nên tôi rước mẹ vào ở chung.
Ban đầu chúng tôi sống rất yên bình, tuy hàng xóm không thường lui tới, nhưng xung quanh rất yên ả, vì mọi người đều lo xây dựng lại nhà cửa, công việc sau chiến tranh.
Cũng qua vài tháng, mẹ tôi bắt đầu thấy chán, nên thường làm bánh mức kiểu đặc sản ngoài Bắc gửi hàng xóm ăn chung vui, sẵn tiện tới lui thăm hỏi.
Sự việc bắt đầu từ đây, khi hàng xóm biết chúng tôi là người miền ngoài, thì tỏ thái độ khinh ghét ra mặt, dù gia đình chúng tôi đều là cán bộ nhà nước, tôi nghĩ chắc do vùng miền, nên mọi người chưa hòa thuận được.
Đặc biệt sự thù ghét căng thẳng khi có ông già, lớn hơn mẹ tôi chừng mươi tuổi, rất ghét gia đình tôi, vì con trai ông bị bắn chết khi đang làm việc cho Ngụy. Ông hay thường nhìn chầm chầm vào nhà tôi, khiến mẹ và vợ tôi rất sợ hãi, nhưng vì ông không manh động gì, nên dần dà cũng quen.
Sau vài năm thì ông chết do bệnh, từ đó gia đình tôi cũng đỡ sợ hơn, nhưng sau vài tháng thì mẹ tôi cũng bệnh, mẹ tôi ho rất nhiều và ối ra nước vàng đục rất hôi thối, không bao giờ ối ra đồ ăn, dù mới ăn no.
Sau vài tuần thì mẹ ăn uống không nổi nữa, chỉ cố gắng uống sữa. Trưa đó tôi vào xem mẹ thế nào để đi làm ca chiều, tôi giật mình khi thấy một con trùn đỏ, như trùn đất bò ra khỏi khóe miệng mẹ tôi, tôi hoảng sợ vội tóm lấy con trùn, định bụng vứt ra, nhưng con trùn liền chui lại vào miệng mẹ, tôi mở miệng mẹ ra để cố lôi nó ra thì nó đã chui lại vào bụng.
Tôi có cảm giác bất an, vì con trùn này rất lạ, trơn nhẵn đầy nhớt màu vàng đục, rất hôi thối. Tôi rửa tay tận mười lần mà không hết hôi. Tôi liền đưa mẹ vào bệnh viện, kể lại mọi chuyện cho bác sĩ nghe. Bác sĩ liền tổ chức siêu âm, nội sôi khoang bụng, để xem ký sinh vật đó trú ngụ ở đâu mà khiến mẹ tôi bệnh nặng đến vậy.
Sau hơn 2 ngày làm đủ mọi cận lâm sàng, đều không phát hiện ra vết tích con trùn đó. Mẹ tôi thì kiệt sức, chỉ ngủ và truyền nước để duy trì sự sống. Tôi cũng mệt nên nằm gần mẹ mà ngủ lúc nào không hay, khi tỉnh lại thì thấy con trùn bò ra nữa, lần này tôi không chạm vào nó, mà đi kêu bác sĩ để cùng xem là loài ký sinh gì.
Hơn 20 chục bác sĩ từ nội khoa đến ngoại khoa, nhìn con trùn chầm chầm mà không biết là loài gì, vì nó đỏ như máu, kiểu dáng như trùn đất, nhưng nhầy nhụa đầy chất vàng đục. Ai nấy cũng sợ không dám chạm vào.
Một người gan dạ định dùng kẹp để kẹp chặc đầu nó, rồi kéo ra từ từ, nhưng vừa chạm vào lớp nhầy của nó, nó liền chui vào trong. Các bác sĩ bàn luận với nhau, có thể nó là loài ký sinh mới, và nó ký sinh trong não, chui ra bằng đường mũi họng, nhầm tìm vật chủ mới, vì mẹ tôi đã quá yếu, hết chất dinh dưỡng.
Sau đó vài giờ thì mẹ tôi mất, các bác sĩ xin phép tôi để mổ mẹ tôi ra mà tìm con trùn đó để nghiên cứu thêm, tôi cũng đồng ý vì tò mò muốn biết đó là con gì. Các bác sĩ mất gần một ngày để mổ xẻ mọi ngóc ngách, tuyệt nhiên không tìm thấy con trùn đó nữa, nhưng bên trong cơ thể mẹ tôi thì nhầy nhớp kỳ lạ vô cùng.
Sau này khi tôi có sự nghiên cứu chi tiết hơn, tôi thấy trường hợp này rất giống với Ngải Trùn Đỏ, một loại Ngải sên Trùn đỏ vào bụng người bị hại. Trùn đỏ này sẽ sống trong cơ thể bị hại để ăn hết các nội tạng, làm suy yếu khả năng sống, sau đó sẽ bò lên não và ăn hết não để bị hại chết từ từ trong đau đớn. Khi bị hại chết, Trùn hết tác dụng sẽ tiêu biến thành các dịch nhầy. Đó là lý do mà không tìm thấy nó trong cơ thể người chết.
