PAO PEVIL

Giới thiệu

“Cuộc sống này đối với tôi là màu đen tối vô tận. Đen tối đó che chở, bảo vệ và tôi tôn thờ nó. Ánh sáng có thể cho chúng ta sự sống, nhưng đêm tối mới cho chúng ta sự vĩnh hằng. Máu thịt tôi là Quỷ dữ, tôi muốn sống với cội gốc của mình. Linh hồn tôi là Bóng tối, tôi muốn là chính tôi.”

Câu chuyện này nên được kể lại từ cách đây hơn 18 năm trước, lúc đó tôi khoảng 11 tuổi, đang học lớp 5. Vào một buổi chiều mưa tầm tã, mưa rất lớn, tôi đi chợ cùng mẹ nhưng phải đội mưa về nhà, mưa mù mịt đất trời, nhưng khi tôi đi ngang qua một cầu tàu (loại cầu nhô ra bờ sông một đoạn, để tàu thuyền neo đậu), tôi lại có cảm giác phải ngoái nhìn vào chỗ đó và bồn chồn vô cùng, lúc đó tôi còn quá nhỏ để hiểu cảm giác đó, và tôi nghĩ đơn giản đó là lạnh.

Trước nhà tôi là một con sông, không quá lớn, nhưng đủ để tôi bơi lội, vùng vẫy suốt một thời thanh xuân, và chiều mưa hôm đó cũng vậy, tôi cũng nhảy xuống bờ sông trước nhà để tắm. Nước rất ấm, do cơ thể tôi đi mưa về đang lạnh, nhiệt độ thay đổi, nên nước dưới sông ấm hơn rất nhiều, và tôi cũng bơi vài vòng như mọi ngày. Nhưng cảm giác bồn chồn, kỳ lạ đó lại đến.

Tôi cảm thấy sợ hãi con sông đó, tôi có cảm giác ai đó đang nhìn tôi chầm chầm từ phía đáy sông, ai đó muốn kêu gọi tôi, ai đó muốn tôi làm điều gì đó với họ, tôi sợ hãi, tôi bơi co chân vào một tảng đá gần bờ, vì tôi cảm thấy chân mình đạp lên đá có vẻ yên tâm hơn. Tôi bỗng có cảm giác rất sợ một thứ gì túm chặt lấy chân mình.

Tôi cảm thấy bình thản hơn để nhìn mưa rơi từng hạt trên mặt sông, và một điều gì đó thôi thúc tôi phải hụp mặt xuống nước. Tôi nhắm chặt mắt lại, lặn xuống, nhưng vẫn còn đứng trên tảng đá đó, lúc này tự nhiên hình ảnh bạn tôi, hiện lên trong tâm trí tôi. Chỉ duy nhất bạn đó, có vẻ đang cười, cũng có vẻ đang buồn, bạn muốn nói điều gì đó, nhưng bạn không nói được mà chỉ cười hiền hòa.

Tôi có chút bối rối, tại sao bạn bè trong lớp, trong trường rất nhiều, nhưng tôi lại thấy chỉ mình bạn đó? Tôi bắt đầu có cảm giác sợ hãi rõ rệt, tôi sợ ai đó đến nắm chân tôi, tôi sợ mọi thứ dưới con sông đó, và ai đó kêu tôi hãy núp xuống tảng đá dưới sông mà trốn… Núp xuống đó, chẳng khác nào khiến tôi chết? Tôi cố gắng bình tĩnh để chạy lên bờ, và không quên nhìn lại con sông đó, vẫn tĩnh lặng, vẫn chảy nhè nhẹ cùng mưa.

Chiều tối hôm đó, tôi biết tin bạn tôi đã bị kẹt cầu tàu mà chết lúc đang tắm sông dưới mưa… cùng lúc mà tôi đang tắm. Nhưng tôi và bạn tôi tắm ở hai khúc sông khác nhau, hoàn toàn xa nhau đến mấy kilomet, và lúc tôi tắm, tôi cũng không biết bạn cũng đang tắm. Và hình ảnh người bạn mà tôi thấy lúc đó, chính là người bạn đã mất của tôi.

Sau này dù đã lớn, tôi vẫn không quên được ngày hôm đó, và càng không quên được hình ảnh bạn của tôi. Lúc đó có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, lúc tôi hụp đầu xuống nước, chỉ vỏn vẹn chưa đầy một phút, nhưng mọi cảm giác, cảm xúc về bạn, về cuộc sống, về thế giới này, đều lướt qua tôi. Vì điều đó, nên tôi nghiêm túc nghiên cứu về một khoa học huyền bí, gọi là Thần bí học. Tôi muốn biết rõ hơn về thế giới này và cũng cố gắng trả lời ba câu hỏi của tôi. Tôi là ai? Tôi đến đây để làm gì? Phía sau sự chết là gì?

Tôi đã nghiên cứu trong nhiều năm, nhưng phải đến 2017, tôi mới bắt đầu viết blog, để ghi chép lại các công trình nghiên cứu của tôi. Có thể bạn sẽ nghĩ tôi khùng, điên, tôi đi tin vào chuyện ma quỷ, một thứ niềm tin mà khoa học bác bỏ ngay từ những thập niên 80. Nhưng nếu bạn trải qua cảm giác của tôi, điều mà tôi thấy trong đầu, bạn sẽ phải tin.

Khoa học là thứ bạn thấy rồi mới tin, còn Quỷ là thứ bạn phải tin rồi mới thấy.

Bài viết khác

Charon – Đứa con của Màn đêm và Bóng tối

Charon – Đứa con của Màn đêm và Bóng tối

Ngày xưa, người chết được chôn cùng một đồng bạc (càng lấp lánh càng tốt) để linh hồn rời đi có thể đền tội cho người lái đò chết chóc của quỷ dữ ở thế giới bên kia: Charon. Con trai của Màn đêm và Bóng tối, Charon sẽ băng qua sông Woe để đưa linh hồn những người mới...

Animism – Thuyết vật linh

Animism – Thuyết vật linh

Theo tín ngưỡng tôn giáo ban đầu, không chỉ có con người có linh hồn. Để sống sót qua những thử thách khắc nghiệt ở thời nguyên thủy, con người cần phải sống cộng sinh với những loài vật xung quanh. Họ tin rằng động vật, thực vật, đồ vật và thậm chí là các yếu tố thời...

Astaroth – Con quỷ Goetic

Astaroth – Con quỷ Goetic

Astaroth thường được miêu tả là "Công tước vĩ đại của Địa Ngục", mặc dù có một số tài liệu mới cho rằng hắn không phải là quỷ hoặc tồn tại như quỷ. Người ta cho rằng nguồn gốc của Astaroth bắt nguồn từ nữ thần Astarte của Babylon và việc bà bị biến thành quỷ Astaroth...

Pin It on Pinterest